Mình vừa mới nói chuyện với cô bạn ở Anh Quốc . . .
Bạn: Vậy phải nói như thế nào khi nó mè nheo?
Ailien: Suy nghĩ của bồ phải công nhận là nhu cầu được quan tâm và tình cảm là chính đáng thì lời lẽ của bồ mới hợp lý được.
Bạn: Đồng ý
Ailien: Nói là "Con đang khó chịu đúng không? Ừ, khi mình muốn mà không được thì đương nhiên là phải thất vọng. Mẹ hiểu con đang rất thất vọng. Nhưng con nên hiểu là con có quyền khóc để vơi nỗi thất vọng nhưng điều đó không làm thay đổi quyết đinh của Mẹ đâu. Mẹ thương, Mẹ muốn con được an toàn nên Mẹ phải quyết đinh như vậy."
Bạn: Như vậy là bạn khuyến khích nó mè nheo sao?
Ailien: Mè nheo là biểu hiện của tình cảm, nó có quyền và rất cần thiết biểu hiên tình cảm. Khi trẻ con bị cấm bày tỏ tình cảm thì dần dần vì bản năng sinh tồn, não của bé sẽ làm cho bé không có khả năng nhận biết tình cảm bản thân, như tui nè. Tui không nhận biết tình cảm của mình rõ ràng cho nên tui không chăm sóc bản thân kịp thời.
Ai thấy tui đứng trên sân khấu suốt từ 9 giờ sáng đến 10 giờ khuya cũng khen là giỏi, sự thật là vì tui không biết tui mệt nên cứ tiếp tục. Khi về đến nhà cũng không thấy mệt nhưng mà rớt cái đùng. Sáng hôm sau mệt đến mức nhai đồ ăn sáng không nổi chỉ uống nước thôi.
Khi không nhận biết tình cảm của mình thì sẽ không biết được nhu cầu chính đáng của mình, không quyết định được mình muốn ăn gì?, muốn người bạn đời như thế nào? . . .
Đôi khi tui muốn điên lên vì không thể quyết định được nên ăn mỳ hay ăn phở, đi chơi hay ở nhà . . . Tui thường tự hào là mình can đảm, không sợ hãi điều gì, nhưng gần đây tui đi bác sỹ tâm lý hằng tuần mới dần dần hiểu là mình đâu có can đảm, mà là mình không biết là mình đang sợ thôi.
Tui cứ làm viêc vì không cảm nhận được mình đang mệt. Tiếp tục lái xe nhanh vì không cảm nhận được mình đang sợ. Khi khát nước thì tưởng mình đang đói . . . cho nên ăn thay vì uống. . . Tức là cơ thể luôn luôn ờ trong tình trạng "vô cùng căng thẳng" vì quá sợ, quá khát, quá mệt . . .
Kết quả là tui bị rối loạn tiêu hoá, ăn không tiêu, đại tiện thì cứ tiêu chảy và táo bón thay phiên nhau, bụng chướng, da nám, tóc rụng, bắp thịt yếu tới mức bước lên xuống cầu thang cũng vô cùng khó khăn, trầm cảm, mất ngủ, gắt gỏng, thường xuyên đau nhức nhưng không biết đau chỗ nào, giận và ghét những người yêu thương mình rồi ân hận và chán ghét bản thân vì điều đó . . . .
Đương nhiên không phải ai cũng bị như tui, nhưng mà rất nhiều người cũng có những biểu hiện/kết quả tương tự, cách này hoặc cách khác.
Đây là lý do tại sao tui đam mê công việc chia sẽ cách dạy con là vì tui mong ước rằng không có ai phải bị như tui nữa.
Hãy khuyến khích con:
1- Cảm nhận tình cảm của mình
2- Biểu hiện tình cảm của mình
3- Giải thích cho con hiểu tình cảm là điều cần thiết cho sự sống còn của loài người, và tình cảm không có đúng sai, nó đến rồi nó đi như là sóng vỗ vào bờ rồi tan biến. Không cần phải làm gì cho hết buồn, giận, sợ vì tự nhiên nó sẽ hết thôi. Không có tình cảm tiêu cực hay tích cực, buồn, giận, sợ, cũng quan trọng như vui vẻ và yêu thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét